Một ngày thứ bảy ở Sài Gòn
Sài Gòn tháng 4, những đợt gió nóng tràn qua ô cửa sổ, mang theo cả bụi bặm, ồn ã của đường phố, phủ lên bàn ghế, giá sách, quần áo và cả con người tôi. Tôi lại nghĩ về những ngày tháng đã qua, chầm chậm cũng được hơn 6 năm lênh đênh một mình nơi phố thị, cũng từng trải kha khá, cũng biết này biết nọ, cũng nhớ nhớ quên quên nhiều lần... nhưng dường như tôi vẫn chưa thể quen nhịp sống ở đây.
Tháng này vẫn chưa phải là nóng nhất nhưng Sài Gòn lại như muốn thiêu đốt mọi thứ, hơi nóng phả ra từ gầm xe bus, xe tải khiến con người ta nhăn mặt giống như đang gầm gừ với nhau, trông xa lạ và cách trở. Tôi chợt nhớ về những ngày tháng yên bình ở quê. Buổi trưa tan học, tôi hay đạp xe đi loanh quanh dưới rừng dương rì rào cùng với đám bạn, chốc chốc lại tạt vào đâu đó để nghỉ chân và nói chuyện, rôm rả cả một góc đường.
Ngày nay, tôi hay mở tủ kính để tìm những tấm hình chụp chung với đám bạn ấy, rồi lại ngồi suy tư ngơ ngẩn về cái thời mà muốn chụp hình là cả đám phải ăn diện chỉnh tề, dắt nhau đến tiệm ảnh và cùng tạo dáng cho một tấm đẹp nhất. Dạo này có tiến bộ hơn đôi chút, tôi đã scan hết chúng bằng Office lens và lưu vào một thư mục riêng trên Onedrive, bất cứ khi nào tôi thấy trống trải là lại giở ra xem. Đôi khi tôi gây bất ngờ với một vài đứa bằng cách share cho chúng những tấm hình ấy qua Outlook, đó không chỉ đơn giản gửi một tin nhắn, mà là gửi cho nhau một khoảng trời hoài niệm thân thương.
“Ring… ring…”, chiếc điện thoại Lumia 630 khẽ rung lên trong túi quần trái của tôi. Thì ra là tin nhắc nhở đi mua vé tàu mà tuần trước tôi đã ghi vào lịch vì sợ quên. Tôi ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trời lúc này vẫn còn nắng lắm, Live tile của thời tiết báo 37 độ C và ít mây, nên tôi hơi ngại khi ra đường. Tôi thử search về quê xem thời tiết có khá hơn không. Tôi gõ vào ô tìm kiếm: Đồng Xuân, Phú Yên, thật vui vì nhiệt độ chỉ khoảng 28 độ C và có nhiều mây. Vậy là lớp dạy thêm chiều thứ Bảy của mẹ tôi sẽ không bị quá nóng, mấy đứa nhóc cũng thoải mái học trong khi mẹ cũng bớt đau đầu hơn.
Tôi bấm điện thoại gọi cho mẹ “Mẹ, cuối tháng này con về nhà chơi vài bữa, cơ quan được nghỉ lễ nhiều ngày”. “Ừ, con đi đường cẩn thận hen”. “Dạ”. Vậy đấy, mẹ con tôi chỉ nói dăm câu ba chữ như vậy, nhưng tôi hiểu rõ tình cảm của mẹ dành cho tôi như thế nào, và chắc mẹ cũng biết tôi yêu quý mẹ ra sao. Tôi cúp máy rồi mà vẫn nghe đâu đó tiếng cây cối quanh nhà còn rì rào vang vọng.
Tôi hay nhắn tin Skype với cô bạn, đôi khi là gửi một đoạn nhạc hay một hình ảnh đẹp, đôi khi lại là câu chúc ngủ ngoan hay những icon ngớ ngẩn, nhưng bất cứ khi nào tôi nhắn, cô đều đáp lời và ngược lại, mọi lúc mọi nơi… Đến nay vừa tròn 2 tháng tôi và cô bạn chia tay, cả 2 đều chưa quen người mới, nhưng vẫn không thể nói chuyện lại với nhau như trước. Tôi vẫn lên Skype và để đó, đôi khi nhìn thấy nick của cô sáng, nhưng vài giây sau lại tắt. Phải chăng bạn ấy đang nhớ về một thói quen nào đó mà cả hai từng có?
... Tôi tắt điện thoại và bước ra đường, dù trời vẫn chưa bớt nắng.
Phan Sơn Dương