Lên đời cho mẹ
Tôi vẫn nhớ chiếc điện thoại đầu tiên mẹ mua cho tôi vào năm tôi học lớp 12. Một chiếc điện thoại nắp gập đặc trưng của Samsung bé bằng bàn tay với giá 2,1 triệu đồng. Ngày đó tôi đã vui biết bao nhiêu khi được đứng vào hàng ngũ những cô em xài điện thoại cầm tay trong lớp. Chiếc điện thoại được tôi nâng như nâng trứng. mẹ nói với ba là mua điện thoại cầm tay để mẹ tiện liên lạc mỗi lần đánh hàng xa nhưng thực ra là mua cho tôi mà sợ ba la. Mãi đến khi tôi thi tốt nghiệp và vào đại học mẹ vẫn dùng chiếc điện thoại cũ mà cậu tôi cho.
Rồi chiếc điện thoại cảm ứng được nhỏ bạn đầu tiên trong nhóm dùng, cả đám lại xôn xao với chiếc điện thoại siêu mỏng và siêu xinh của bạn. Hình như chiếc điện thoại của mẹ giận hờn mà đã bỏ tôi ra đi một ngày rất nhanh sau đó. Tôi bị giựt điện thoại khi chuẩn bị lên xe buýt. Tôi ngơ ngác đuổi theo kẻ cắp mà sợ hãi kinh khủng, sợ ba tôi biết được sẽ la rầy, sợ mẹ buồn , hơn cả lúc đó tôi cảm thấy có một sự hụt hẫng to lớn trong lòng. Nghĩ đến mẹ tôi cảm giác mất nhiều hơn một chiếc điện thoại.
Tôi đi làm thêm kiếm tiền chỉ với mục đích duy nhất là mua lại được chiếc điện thoại y chang cái mẹ đã tặng tôi. Nhưng đến lúc đủ tiền sắm nó tôi chợt nhận ra nó có gì đó khác với cái mẹ đã tặng tôi. Do dự và tôi đã mua một chiếc điện thoại cũ ít tiền hơn.
Năm nay là năm đầu tiên tôi đi làm, vui nhất là tôi được nhận giải thưởng nhân viên xuất sắc nhất công ty dù thời gian công tác của tôi chỉ có 8 tháng. Mẹ nghe tin mà vui mừng khôn tả, tôi mang bằng khen công ty về tặng ba trưng bày trong tủ kính như một niềm khích lệ nho nhỏ.
Buổi tối nằm với mẹ tôi lôi trong vali ra chiếc điện thoại cảm ứng tặng mẹ, nó là một chiếc điện thoại Samsung Galaxy Trend Plus, chiếc điện thoại bằng đúng số tiền tôi được nhận giải thưởng nhân viên xuất sắc và cùng gần gần với số tiền mà mẹ mua cho tôi chiếc điện thoại nắp bật đầu tiên trong cuộc đời cách đây 4 năm. Quan trọng, Samsung cũng là hãng điện thoại mẹ tôi đã tặng tôi ngày ấy.
Mẹ tôi vui nhưng vẫn trách bảo có tiền không biết tiết kiệm mà xài lung tung. Nhìn chiếc điện thoại cũ của cậu mà mẹ vẫn xài tôi bổng thấy cay cay mắt, tôi bảo mẹ con lên đời điện thoại từ khi nào rồi mà mẹ vẫn xài cùi mía này à, mẹ cười. Có chiếc điện thoại này rất tiện vì mẹ tôi có thể cài zalo và nhận mẫu hàng mới từ bạn hàng không phải xài ké điện thoại của người khác.
Tối đó tôi tập cho mẹ tôi cả đêm nào là cách nhận hình, chụp hình, gởi hình,. mẹ vui lắm hôm sau cầm điện thoại đi khoe khắp chợ nói món quà đầu tiên con gái tặng khi đi làm. Nhìn mẹ tôi lại nhớ đến cảm giác lần đầu tiên được nhận quà và xài chiếc điện thoại mẹ tặng.
Tôi đã từng nghĩ nếu tôi được quay lại thời điểm đó tôi sẽ biết trân trọng chiếc điện thoại đó biết bao nhiêu, không có ý nghĩ này nọ. Nhưng nghĩ lại nếu không mất đi bạn sẽ thật khó để nhận ra giá trị thực của nó. Mẹ tôi đã tặng chiếc điện thoại ấy để mỗi khi tôi nhớ nhà nhìn nó luôn có cảm giác mẹ gần bên cạnh.
Bây giờ tôi lại tặng mẹ chiếc điện thoại này để bất cứ lúc nào Tôi cũng có cảm giác ở bên cạnh mẹ, dù mẹ tôi ngược xuôi ra Bắc vào Nam bật điện thoại ra là thấy được hình ảnh ấm áp của gia đình tôi trong album, mẹ sẽ ấm lòng.
Kenny Nguyễn
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |