Người yêu tôi mê nhiếp ảnh
Quay qua quay lại vậy là ông Táo đã về trời rồi. Ngồi trong phòng làm việc, tay mân mê hộp quà được gói cẩn thận nó lại nhớ đến câu nói của bạn ấy "thời gian không đợi chờ một ai, chỉ có những bức ảnh mới giúp ta lưu giữ được thời gian", sao giờ nó nhớ bạn ấy thế không biết.
Hai đứa quen nhau rất tình cờ trong một lần họp đồng hương. Ở đất Sài Gòn nhộn nhịp, chỉ cần thấy biển số xe quê mình đã cảm thấy vui vui, huống hồ được gặp mặt người cùng quê, được nghe giọng nói địa phương quen thuộc, tôi háo hức vô cùng. Mọi người gặp mặt nhau, ai cũng hồ hởi, tay bắt mặt mừng, hỏi thăm tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại, chúc tụng vui vẻ suốt cả buổi họp mặt.
Lúc sắp ra về có một bạn trạc tuổi tôi đứng lên đề nghị chụp ảnh lưu niệm, tất cả mọi người đều hưởng ứng. Chụp hình xong ai nấy đều tranh thủ chào tạm biệt, hẹn một ngày gặp không xa. Vài ngày sau tôi nhận được một phong thư, bên trong toàn là hình chụp hôm họp đồng hương, còn có cả hình chụp riêng tôi nữa. Không lẽ bạn ấy chụp rồi gửi cho mình, sao lại lén chụp hình mình, mà nhìn mình trông hình cũng lung linh, xinh xắn đó chứ, nó nghĩ rồi cười thầm.
Dò tìm trong danh bạ, tôi bấm gọi cho Vinh: "Cuối tuần trà sữa với mình nhé". Đây là lần thứ 2 chúng tôi gặp nhau, chẳng biết nói gì, nó lí nhí: "Cảm ơn bạn về mấy tấm hình nha, dễ thương lắm. Mà bạn học chụp ảnh hả?". Vinh gãi đầu cười hiền: "Mình học trung cấp thoát nước, tại mê chụp ảnh nên hay mượn máy thằng bạn phá phách".
Càng nói chuyện càng thấy hợp nhau, 2 đứa tám đủ thứ về học hành, gia đình, sở thích. Từ khi quen Vinh, tôi vui lắm, có thêm một người bạn hiểu mình, cùng chia sẻ với nhau nhiều điều và album hình của tôi ngày càng nhiều, đều do Vinh chụp tặng tôi. Xong 2 năm ăn học, Vinh về quê, xin vào làm công nhân ở một nhà máy. Tính Vinh siêng năng, ham học hỏi nhưng ít nói. Khi còn đi học, có cái máy ảnh mượn được, Vinh thả hồn, thổi suy nghĩ của mình vào từng tấm ảnh.
Giờ đi làm vừa phụ ba má nuôi 2 em đi học, Vinh bận rộn hơn, ít nói hơn và không còn được làm bạn với những bức ảnh nữa. Tôi vẫn nhớ như in tối 30 Tết năm ấy, 2 đứa tung tăng đi dạo chợ hoa, rồi cùng nhau ngắm pháo bông thật đẹp, không khí ở quê lạnh lắm nhưng cả 2 thấy ấm áp vô cùng. Lúc chở tôi về, dùng xe ngoài ngõ, Vinh bất chợt nắm lấy tay tôi, ấp úng "làm bạn gái mình nhé", tôi chưa kịp nói gì bạn ấy đã vội vàng lên xe chạy thật nhanh.
Có lẽ cả 2 đã đợi giây phút này lâu lắm rồi, cả đêm tôi không ngủ được, miệng cười tủm tỉm, nhất định, ngày mai khi gặp lại tôi sẽ lườm mắt và nói "Yêu khi nào mà giờ mới chịu nói hả?". Chính thức làm người yêu của nhau, bao vui buồn được chia sớt, chúng tôi càng có thêm động lực để phấn đấu. Học ra trường, tôi cố nán lại Sài Gòn xin việc, vừa kiếm tiền, vừa trau dồi kinh nghiệm.
Xin được việc ở một công ty nước ngoài, đúng ngành nghề, thu nhập khá tôi vui lắm, vậy là có thể phụ giúp thêm cho ba mẹ rồi. Tết năm nay lại đến sau ngày Valentine, tôi muốn tặng cho Vinh một món quà thật ý nghĩa và tôi đã chọn Samsung Galaxy Note 4. Chất lượng hình ảnh trên Galaxy Note 4 đã làm người dùng hài lòng nhờ camera 16MP.
Tôi mong muốn Vinh tiếp tục đam mê chụp ảnh của mình, lại vừa có thể lên mạng nghiên cứu kỹ thuật, trào lưu chụp ảnh, đặc biệt là tôi sẽ được nhìn thấy nụ cười của bạn ấy sau những giờ làm việc căng thẳng. Tôi sẽ là người mẫu độc quyền trong từng khung hình của Vinh và cả trong trái tim bạn ấy nữa, nha Vinh.
Nguyễn Thị Thanh Thủy