Cảm ơn cô bạn thân
Bốn năm đại học, hai năm đi làm, vậy là sáu năm tôi gắn bó với Sài Gòn. Thời gian vẫn cứ thế quay đều, nhớ hồi đó mới vào nhập học, giữa cái chốn đất chật người đông, có quá nhiều điều để lo, để sợ, con bé ở tỉnh rụt rè như tôi có lúc đã từng nghĩ: “Chắc mình không trụ nổi ở đây quá một năm”.
Thế rồi, tôi gặp Hân, cô bạn chung lớp, cô ấy hiền lành, cởi mở, chúng tôi trở thành một cặp bài trùng đi đâu cũng "dính" lấy nhau không rời. Có lẽ mọi thứ đều có luật bù trừ lẫn nhau, trong khi tôi nhút nhát, thì Hân tỏ ra khá mạnh mẽ và quyết đoán còn thường xuyên đưa ra những ý tưởng “điên rồ”, táo bạo, nhiều lúc thấy quá phục cô ấy.
Nhà Hân ở Sài Gòn chỉ cách trường 5 phút đi bộ, còn tôi phải lọc cọc đạp xe từ phòng trọ gần 30 phút mới tới nơi, có hôm trời mưa tầm tã, vừa kịp tới trường thì người cũng ướp mèm, cảm giác không gì có thể tệ hơn. Thấy tôi vất vả, nhà lại còn phòng trống nên Hân đề nghị tôi chuyển đến nhà cô ấy tá túc cho qua mùa mưa.
Vậy là tôi thu dọn chuyển đến nhà cô bạn, ba mẹ Hân rất vui tính và nhiệt tình, họ thương và quan tâm, xem tôi như người thân trong nhà, cảm giác thật ấm áp. Tình bạn của tôi và Hân từ đó cũng trở nên khăng khít hơn, chuyện nhỏ, chuyện to đều lấy ra tâm sự, tỷ tê, có hôm đã một giờ sáng mà hai đứa còn chưa chịu đi ngủ, cười khúc khích trong phòng.
Nhiều lúc nghĩ lại, cảm thấy đứa con gái xa quê như tôi quá đỗi may mắn khi được gặp Hân và gia đình cô ấy, ở đó không chỉ có sự sẻ chia, sự ấm áp mà còn mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc và an toàn, khoả lấp đi nổi nhớ nhà, nhớ quê trong tôi. Ngày tôi tốt nghiệp, kết thúc quãng đời sinh viên, lại loay hoay tìm việc làm, cũng là ba mẹ Hân nhờ quen biết lại giúp tôi có một công việc đàng hoàng, ổn định, tôi thực sự mang ơn gia đình cô ấy rất nhiều.
Trái ngược với tôi khi ra trường, Hân lại mạo hiểm thử sức kinh doanh, trước giờ cô ấy luôn như thế, luôn muốn thử sức mình với những điều mới lạ, Hân mở shop bán đồ thời trang, tôi nghĩ đó là sở thích và đã trở thành niềm đam mê của cô ấy, và tất nhiên, cô bạn “đồng minh” là tôi đây luôn dơ hai tay ủng hộ hết mình. Dù hai đứa chọn cho mình hai con đường đi khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn luôn đồng hành, chỉ cần Hân gọi tôi sẽ có mặt để nghe những câu chuyện của cô ấy, khi tôi mệt mỏi cũng chỉ cần nhấc máy, Hân sẽ có mặt an ủi, sẻ chia.
Dạo gần đây, khi tâm sự, Hân vẫn thường nhắc đến mục tiêu, ấp ủ muốn mua một chiếc Tab để tiện cho việc kinh doanh, nhưng tôi biết cô ấy vừa mới đổ hết số vốn còn lại vào lô hàng dịp Tết, kinh doanh cũng không phải ngày một ngày hai là thu về ngay được.
Đây là năm thứ hai tôi làm việc ở công ty, cũng là năm thứ hai được nhận thưởng Tết, một khoản kha khá có thể giúp tôi sắm sửa một ít đồ trong nhà, mua quà Tết cho ba mẹ, cho cậu em nhỏ, và đủ để tôi có thể mua tặng Hân một món quà. Thay vì đợi cô ấy hoàn thành mục tiêu đang ấp ủ từng ngày, tôi sẽ tặng cho Hân một chiếc Galaxy Tab S tiện lợi với kết cấu gọn nhẹ hỗ trợ rất nhiều cho công việc kinh doanh của cô ấy.
Chiếc tab này có thể giúp cô ấy sắp xếp và quản lý tốt các đơn hàng mà không cần phải mang chiếc laptop cồng kềnh nữa, chúng tôi cũng có thể buôn dưa lê qua skype lúc mệt mỏi và áp lực công việc, Tết đến cũng có thể dễ dàng gửi lời chúc đến nhau.
Tôi đã book được tấm vé về quê đón Tết và sẽ có mặt tại nhà trong hai ngày tới, chắc chắn khi Hân mở ngăn kéo nơi chiếc bàn nhỏ, cô ấy sẽ bất ngờ lắm, vì có một “em Galaxy Tab S xinh xinh” nằm gọn gàng ở trong đó, đó là món quà Tết ấm áp như một lời cảm ơn tôi gửi đến Hân. Cảm ơn Hân vì đã luôn ở bên cạnh tôi trong suốt những năm qua, cảm ơn một người bạn tri kỷ, luôn sẵn sàng trao cho tôi sức mạnh mỗi khi tôi yếu đuối và gục ngã! Cảm ơn Hân vì tất cả!
Hoàng Thị Thủy
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |