Nhịp cầu nối những bờ vui
Nằm vùi mình trong chăn, nghe bầu không khí náo nhiệt bên ngoài mà lòng con tan nát trong nỗi nhớ thương chồng da diết. Con bật dậy mở CD xuân mình yêu thích với những giai điệu ngọt ngào, xua tan sự trống vắng, lại vô tình chạm vào nỗi đau khi nghe: “…Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về. Nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa ngàn xa…”.
Tim con quặn thắt khi nghĩ về mẹ, nơi quê nhà luôn ngóng chờ ngày xuân sum họp cùng đứa con tha hương. Nhưng số phận cay nghiệt, điều đó sẽ chỉ còn là giấc mơ. Con trai mẹ đã bước về phía thiên đường, cánh tay yêu thương đành buông xuôi và bức tranh gia đình mãi khuyết đi một vị trí.
Đời mẹ nhiều vất vả. Mới hơn 30 tuổi đã chịu cảnh góa bụa. Một mình nuôi dạy hai con trai đang tuổi ăn tuổi lớn. Có nhiều người thầm thương nết dịu dàng, đảm đang của mẹ, muốn cùng mẹ chắp nối tơ duyên, ghép lại tổ ấm gãy đổ. Nhưng mẹ một mực chối từ, dành hết đời mình cho các con.
Hai con đã khôn lớn. Con trai cả với bản tính thích khám phá rời quê hương vào Sài Gòn lập nghiệp. Mẹ nén nỗi nhớ thương chất đầy trong tim, cho con được tự do đi tìm chân trời mới.
Thấm thoắt, con trai rời quê hơn 10 năm, lấy vợ và sinh con trên đất khách. Cuộc sống khó khăn, vợ chồng chưa khi nào về đón Tết bên mẹ. Thi thoảng vài năm, chúng con mới về thăm mẹ dăm ba bữa vào dịp hè rồi vội vàng quay về tất bật với công việc. Những khi nhớ con nhớ cháu, mẹ lại chạy sang nhà hàng xóm xin nhờ điện thoại. Tiếng mẹ sụt sùi trong điện thoại, chúng con nghe mà đứt ruột đứt gan.
Có những đêm con thấy chồng nằm gác tay lên trán trăn trở, tiếng thở dài thườn thượt mà xót xa. Anh luôn tự trách bản thân không tròn chữ hiếu với mẹ nên đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn man mác. Thương chồng, con chia sẻ, động viên anh. Con bàn với anh gửi con gái đi nhà trẻ, con sẽ đi làm để tăng thu nhập. Chúng con cùng phấn đấu, dành dụm một khoản tiền mua tặng mẹ chiếc điện thoại để mẹ không phải gọi nhờ người ta nữa. Và nhất là với ứng dụng Viber, mẹ có thể nhìn thấy con cháu cho thỏa mong nhớ.
Kế hoạch mua quà tặng mẹ đang thuận lợi, bất hạnh lại tìm cách xen ngang. Chỉ trước hành trình về thăm quê 5 tháng, chồng con đã vĩnh viễn lìa bỏ cuộc đời vì chứng đột quỵ. Tin dữ báo về thông qua người hàng xóm, mẹ nhận tin mà chết lặng. Thân góa nay lại thêm nỗi khổ “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, mất mát sao cứ phủ đầy lên thân mẹ.
Nén nỗi đau thương, mẹ đón chuyến bay sớm vào Sài Gòn cùng con lo hậu sự cho chồng. Những ngày làm lễ tang, mẹ im lặng không nói một lời, chỉ thấy mẹ quay mặt vào một góc lau vội những giọt nước mắt tuôn trào. Kết thúc tang sự, mẹ ngỏ ý đưa cháu nội về quê chăm sóc để gần gũi với quê cha. Con thương mẹ, muốn theo ý mẹ lắm nhưng đành chối từ vì không thể chịu nổi cảnh mẫu tử cách xa.
Bé cũng đã quen nếp sống hiện tại, một chút thay đổi sẽ khiến bé rơi vào hụt hẫng dễ dẫn đến trầm cảm. Chiều theo tâm tư của cháu nội, mẹ một mình trở về quê với đôi mắt trũng sâu vì thương nhớ. Mẹ dặn dò con phải thường xuyên điện thoại về để mẹ được nói chuyện cùng cháu, để cháu dẫu có ở xa vẫn không quên nguồn cội của mình. Con gật đầu, ôm chặt mẹ vào lòng nức nở. Sân ga lại nặng trĩu vì những giọt nước mắt của hai người đàn bà góa và một bé gái thơ dại.
Con quay lại công việc, tăng ca liên tục để đủ trang trải cuộc sống. Hơn cả, con muốn tặng mẹ món quà gắn kết yêu thương. Con cố gắng nhiều hơn, vừa làm công ty vừa cộng tác báo, tham gia các cuộc thi viết với hy vọng thắng giải sẽ sớm thực hiện kế hoạch trước kia còn dang dở. May mắn mỉm cười, con nhận được giải thưởng tiền mặt 5 triệu đồng đủ mua một chiếc điện thoại smartphone tầm trung. Ngay hôm lãnh giải, con ghé cửa hàng điện thoại chọn về chiếc Samsung Galaxy Grand Prime G530 làm quà Tết biếu mẹ.
Món quà gửi cho mẹ, con nhờ em chồng tìm hiểu, hướng dẫn mẹ sử dụng ứng dụng Viber với chức năng thoại có hình ảnh. Con lại nhờ em tạo tài khoản Facebook để mẹ xem ảnh, cập nhật cuộc sống của con và cháu. Chiếc điện thoại trở thành nhịp cầu nối hai miền yêu thương, góp nhặt lại niềm vui bị khuyết bao ngày bởi màu trắng tang tóc trong tim mẹ.
Năm nay, con dành cho mẹ thêm món quà nữa: quà Tết đoàn viên. Là nhờ công ty con trao tặng vé xe dành cho công nhân nghèo về quê đón Tết, con liền điện thoại báo tin cho mẹ biết. Cuộc trò chuyện qua Viber kéo dài hơn 3 giờ, những dự định cho ngày hội ngộ cứ dài thêm ra, lấp dần vào khoảng trống cô đơn trong lòng mẹ.
Ráng chờ con và cháu thêm xíu nữa, mẹ nhé! Chỉ vài hôm nữa thôi con sẽ về bên mẹ, cùng vẽ bức tranh sum vầy. Con và cháu sẽ không bao giờ quên miền đất ấm tình, nơi có mẹ hiền yêu dấu.
Lê Ngọc Bích Vân
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |