Quà tặng ngoại
Tôi mới nhận ra rằng 2 tuần rồi, tôi chưa gọi điện về cho ngoại của mình. Tôi sống với bà từ nhỏ và do chính tay bà nuôi lớn.
Sài Gòn cuối năm, ai ai cũng bận rộn với công việc của mình. Tôi, một người làm nghề MC cũng vậy. Những ngày này, tôi quay cuồng với lịch lên sóng radio vào ban sáng và vội vã tới ngay các chương trình mà mình sẽ dẫn vào các buổi chiều tối. Để rồi, cuối ngày mệt nhoài khi về đến nhà, đồng hồ điểm 10h cũng là khi ngoại tôi dưới quê đã đi ngủ được chừng hai tiếng. Và tôi lại bảo với mình, mai nhất định phải tranh thủ gọi về cho ngoại… Thế rồi tôi lại quên.
Thực ra có lúc tôi tự biện minh rằng gọi về gặp ngoại phải gọi qua điện thoại của cậu mợ, nhỡ cậu mợ đang ra ngoài thì cũng không gặp được ngoại, còn gọi những lúc tôi rãnh vào buổi trưa thì có thể ngoại đang ngủ. Dẫu sao thì biện minh vẫn là biện minh, 2 tuần không gọi về, tôi cảm thấy rất có lỗi.
Bà chủ khu nhà trọ nơi tôi đang ở cũng trạc tuổi thất tuần giống ngoại của tôi. Có lần bà tự đi mua một cái điện thoại di động giả rẻ về xài cho tiện nhắc mọi người tới tháng đóng tiền nhà. Nhưng lần đầu tiên sử dụng, bà hoàn toàn mù tịt với “cục sắt công nghệ” ấy. Cũng phải mất mấy ngày hỏi tới hỏi lui, bà mới có thể sử dụng thành thạo dưới sự hướng dẫn của tôi. Giờ mỗi lần nghe giọng của bà qua điện thoại dù là gọi vì mục đích gì, tôi đều cảm thấy vui.
Tôi cũng từng mất vài tiếng để tạo mail và chỉ cho một cô 45 tuổi cách sử dụng mail. Việc đính kèm file có vẻ là khó nhằn nhất, nhưng cuối cùng thì cô cũng rất phấn khởi bởi từ giờ đám nhân viên trong công ty sẽ không còn chê cô đi sau thời đại nữa. Hoặc thú vị hơn là em trai tôi chỉ cho mẹ tôi cách tạo facebook để mỗi ngày có thể cập nhật mọi thứ trên trang cá nhân của tôi.
Tôi cực thích cái cảm giác người trẻ chia sẻ sự hiểu biết về công nghệ với người lớn tuổi. Tôi nghĩ đó cũng là một cách giúp họ trải nghiệm thời đại mà họ đang sống và rút ngắn khoảng cách giữa những thế hệ lại với nhau. Nghĩa là trong cuộc đời họ, ngoài những ấn tượng không mấy vui về chiến tranh về đói khát trong quá khứ, họ vẫn là một phần của cuộc sống công nghệ hiện đại ngày nay. Và họ xứng đáng được như vậy.
Tôi chợt nghĩ, tại sao mình không mua cho ngoại một cái điện thoại di động, như thế thì hai bà cháu sẽ tiện liên lạc với nhau hơn rất nhiều. Nhất định là vậy!
Tết này về quê, tôi sẽ dành ra vài ngày nghỉ ít ỏi của mình để thực hành nghe gọi mỗi ngày với ngoại, để khi tôi lên lại Sài Gòn, ngoại chắc chắn sẽ không quên các thao tác với bàn phím.. Và lúc nào nhớ, hai bà cháu cũng đều có thể gọi ngay cho nhau.
Phan Phúc Thiên Phước