Cái điện thoại trả góp
- "Chị ơi, cái điện thoại này giá bao nhiêu vậy chị?"
Nghe giọng tôi lơ lớ, một nhân viên cửa hàng di động hất hàm:
- "Quê anh ở đâu, giá ở phía dưới đó anh, anh cần gì thì qua bàn bên kia".
Tiến lại gần cô nhân viên hỗ trợ mua điện thoại trả góp, không đủ tiền và không có hộ khẩu để mua trả góp nhưng để đỡ quê nên tôi hỏi qua loa vài câu rồi chào tạm biệt cô nhân viên rồi đi. Thế đấy, đã ra trường và đi làm ba năm nhưng hiện tại dành dụm một khoản tiền vài triệu để mua một cái điện thoại đối với tôi là cả một vấn đề.
Nhà chỉ có tôi với mẹ. Ngày tôi vào đại học mẹ khóc sướt mướt, thương mẹ quá tôi cũng thế nhưng cũng đành lòng cố gắng. Tạm biệt mẹ. Tôi đi. Đi miết bốn năm đại học rồi ba năm đi làm, quê hương đã nhiều đổi khác nhưng nhà tôi vẫn vậy, không khá hơn hay mua sắm thêm thứ gì hiện đại và đắt tiền cả. Tôi học đại học dù rất cố gắng tiết kiệm, làm thêm nhưng ra trường mẹ còn nợ ngân hàng hơn 20 triệu đồng.
Những ngày về phép ngắn ngủi bên mẹ tôi mới thấy mẹ gầy đi, tóc bạc nhiều và hay đổ bệnh. Ra trường tôi có việc làm mẹ mừng lắm, tôi cũng tự hào vì có phần may mắn nhưng phải xa mẹ lần nữa. Lần này đi xa tôi hứa sẽ làm rồi cố gắng dành tiền gửi về cho mẹ. Thế rồi cuộc sống xa nhà của một giáo viên mới vào nghề, tôi cố gắng thắt lưng buộc bụng đến mấy rồi cũng không thấy tháng nào dư dả cả.
Vì thế tôi vay ngân hàng để mẹ trả món nợ ở quê và họ trừ dần qua lương, coi như một tháng tôi tiết kiệm được mấy trăm ngàn. Tôi biết rằng cuộc sống đời thường quá nhiều bon chen, xô bồ nhưng vẫn hứa với lòng mình rằng luôn cố gắng hết sức để trong mỗi bài giảng của mình các em không thấy sự bon chen, xô bồ của cuộc sống, không thấy những toan tính, vụ lợi, nhỏ nhen dù là nhỏ nhất.
Giờ đây, không khí tết đã ngập tràn, tôi lại về quê khi nhận được có một tháng lương hơn 3 triệu đồng cùng với 500.000 đồng tiền thưởng của nhà trường. Tiêu gì, làm gì và sắm gì với số tiền trên vào thời giá như bấy giờ. Đọc báo, nghe đài nghe họ hưởng lương, thưởng Tết lên tới trăm triệu tôi lại chạnh lòng, thấy tủi cho sự bạc bẽo của cái nghề mình. Năm trước tôi định ra thành phố làm kiếm thêm tiền rồi nói dối mẹ là ở lại trực trường nhưng nhà chỉ có mẹ, thương mẹ nên dù cho túng thiếu gì tôi cũng phải về với mẹ, gia đình.
Đã bao lần tôi muốn mua tặng mẹ một món quà có giá trị một chút nhưng với đồng lương ít ỏi của mình thì nghe quá xa vời dù chỉ là một cái điện thoại trả góp. Tôi dự định có tiền sẽ mua cho mẹ cái Samsung Galaxy Grand Prime G530 để mỗi lần nhớ mẹ, nhớ nhà hay có chuyện buồn vui để tiện thủ thỉ cùng mẹ. Giờ đây khi năm đã hết, Tết đã đến sắc xuân tràn ngập mọi nẻo đường quê nhưng tôi lại thất hứa với mẹ một lần nữa. Con xin lỗi mẹ, mẹ hãy hiểu cho con. Vì con yêu nghề của mình, nghèo một chút nhưng giàu cả tấm lòng phải không mẹ.
Lê Thạch Thi
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |