Và yêu thương... con cất giữ nơi này
Mỗi ngày, khi mở mắt nhìn thấy con đường xa ngái phủ đầy một màu đỏ của đất Tây Nguyên này con lại nhớ đến mẹ. Con nhớ bờ đê uốn lượn quanh co, con thèm được xục đôi chân trần dưới những đám bụi màu đỏ quê mình. Con muốn được áp mặt vào đôi bàn tay nhiều những vết chai, sần và thô ráp, con ao ước được gục đầu vào bờ vai thơm mùi trầu của mẹ. Hình bóng mẹ trong buổi chiều tà năm ấy tiễn con đi đã trở thành niềm thương, nỗi nhớ. Một mình nơi này con gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ….Đã bao Tết rồi mẹ ơi!
Ở quê mình giờ mẹ đã đi bán lá dong chưa mẹ? Những gánh hàng đầy trĩu nặng đôi vai. Con bôn ba bao nhiêu năm nay chỉ thèm được nghe giọng nói mẹ một lần. Con vẫn gọi mẹ trong mơ, vẫn thấy ngôi nhà mái rạ, vẫn chiếc chõng tre và siêu nước vối mát lịm ngày hè….
Ngày mai, người anh em của con sẽ về nhà đón tết và cậu ấy sẽ vượt qua quãng đường dài trên dải đất chữ S thân thương, để mang chiếc smartphone về tặng mẹ. Và chỉ tối ngày kia thôi… những yêu thương con cất giữ nơi này sẽ về với mẹ. Năm nay con lại không may nữa rồi, cháy chợ, nợ hàng… và con lại lỗi hẹn với quê nhà! Ai đã từng đi xa mới thấu hiểm cái cảm giác nghẹn ngào này, con sợ mình sẽ khóc òa trong điện thoại, bao năm rồi con có lỗi khi không một cuộc điện thoại về cho mẹ… Chỉ có những cánh thư tay. Vì con sợ… Con sợ mình không kìm lòng được trước giọng nói hiền từ trầm ấm của mẹ, con sợ mình mềm yếu. Mẹ ơi! Nhưng tuổi đời ngắn ngủi lắm, con sợ sẽ như cậu bạn của con vừa mới qua đời và vĩnh viễn nằm lại nơi này. Con sợ sự mong manh của kiếp người đến cuối đời cũng không được nghe thấy tiếng mẹ… Con sợ… mẹ cũng già đi… cũng đau ốm.
Ngày mai, nếu nghe giọng con qua điện thoại chỉ có những tiếng nấc, mẹ cũng đừng lo lắng quá mẹ ơi! Vì con đang hạnh phúc, con hạnh phúc khi dám đối diện với sự bé nhỏ của chính mình để nghe những âm thanh quá đỗi thân quen từ đầu dây bên kia. Mẹ hãy để con nghe cả những tiếng gà ban mai gáy, cả tiếng những con nghé đùa nghịch trước đồng cỏ nhà mình, để con nghe từng hơi thở trầm buồn ấm áp của mẹ.
Ngày mai, mẹ có giận con không khi con để lại mẹ nơi quê nhà để bôn ba khắp nẻo. Nghe giọng con mẹ có mắng yêu như ngày con còn nhỏ: “ Cha bố anh chỉ được cái hay làm mẹ buồn lòng”. Con giờ đã lớn khôn nhưng vẫn hay làm mẹ buồn như thế và con thèm được nghe mẹ mắng vô cùng. Mẹ ơi! Cả đêm nay, đêm mai con sẽ chẳng thể nào ngủ được, con chờ để chiếc điện thoại ấy về với mẹ, con chờ chỉ để nói với mẹ rằng: Mẹ ơi! Những yêu thương… con cất giữ ở nơi này, con không hề quên, chỉ là không dám đối mặt với nó. Chiếc điện thoại samsung ấy là cả tấm chân tình, là yêu thương, là nhung nhớ con gửi về với với mẹ, mẹ hãy luôn mạnh khỏe và bình an mẹ nhé!
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |