Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ ơi
Hôm nay, ngồi xem chương trình Chuyển động 24h trên VTV1, con bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm của ngày con còn nhỏ. Con tự hỏi, sao lại giống mẹ mình đến vậy. Vẫn những bước chân âm thầm không kể nắng mưa, không kể sớm tối, lầm lũi, nặng nề gánh cõng trên vai những chuyến hành ra chợ.
Nhất là những dịp Tết đến gần, những bước chân ấy lại nhanh hơn, những gánh hàng lại nặng hơn. Có lần con thấy mẹ ngồi bóp bóp vào chân nhưng mẹ chỉ nói mẹ bóp để máu nhanh lưu thông, để mẹ đi nhanh hơn, để nhà ta ăn tết được tươm tất hơn. Và con cũng chỉ biết vậy.
Thời gian dần trôi và cho con hiểu được sự hy sinh của mẹ, bao khổ đau, vất vả mẹ đều dành hết, để cho ba vững tâm làm tròn nhiệm vụ, để cho chúng con được yên tâm học hành cho bằng bạn bằng bè. Ngày con thi đỗ đại học rồi đi học, nhìn ánh mắt của mẹ con hiểu rằng mẹ rất tự hào về con và con cũng hiểu, có được ngày này đã đánh đổi bao mồ hôi thậm chí là cả máu và nước mắt của mẹ.
Thế rồi, con đột ngột bỏ học trở về chỉ sau vài tháng. Con biết mẹ đã thất vọng rất nhiều, những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt gầy gộc hằn đầy dấu chân chim ấy như xát muối vào tim con làm lòng con như quặn thắt. Mẹ à, con không muốn mẹ phải vất vả nữa, phải ngày đêm chạy gánh những chuyến hàng để lo cho con nào học phí, nào tiền trọ, tiền ăn.
Mẹ biết không, thằng Tư nó kể có hôm mẹ về đến nhà thì nằm ngất ra nền, nó không hiểu sao nữa, nhưng con biết đó là di chứng của lần bị máy bay Mỹ thả bom làm sập hầm khi mẹ mới sinh chi Hai. Con hiểu tất cả mẹ ạ. Con viết đơn tình nguyện nhập ngũ vào quân đội cũa là vì điều đó.
Con vẫn còn nhớ, con còn nói với mẹ là con vào bộ đội, sẽ trở thành sỹ quan, rồi con sẽ mua xe con về chở mẹ đi chứ không để mẹ đi bộ nữa. Vào quân ngũ, con hiểu là sẽ không giúp gì được cho mẹ nhưng chí ít thì mẹ cũng không phải quá lo lắng cho con. Vậy mà cũng đã hơn 18 năm rồi đó mẹ nhỉ.
Trong quãng thời gian ấy, số lần con về thăm cũng chỉ đếm được mươi lần. Đến năm nay, đã 37 tuổi rồi con mới hoàn thành được mong ước của mẹ, đó là lấy vợ. Rồi cuối năm tới này, mẹ sẽ được nhìn thấy cháu nội đích tôn mẹ à, dù rằng thằng Tư đã có cho mẹ hai đứa cháu rồi nhưng chúng nó cũng ở xa nhà, thi thoảng mới chở nhau về thăm mẹ. Con biết mẹ cũng nhớ chúng nó lắm.
Mẹ ơi, lại một cái tết nữa, con lại không ở bên gia đình, quây quần bên mâm cỗ giao thừa. Vì vậy, hôm qua, nghe Thủ trưởng thông báo số tiền của cấp trên và đơn vị thưởng tết con nhẩm nhẩm cũng được một số tiền kha khá, con đã bàn với vợ con là sẽ mua tặng cho “người phụ nữ đặc biệt nhất” của con, là mẹ đó, một chiếc điện thoại thông minh Samsung.
Mẹ biết không, loại điện thoại này màn hình hiển thị nét, chụp hình chuẩn mẹ à. Tết này, chị Hai và thằng Tư đưa các cháu về mẹ sẽ chụp lại những khoảnh khắc sum vầy để rồi khi nào mà nhớ thì lại mở ra xem mẹ nhé. Mẹ nói thằng Tư nó cài đặt thêm Viber, Skype nữa mẹ nhé, để Tết này, khi con gọi về sẽ được nhìn thấy mọi người trong nhà mình nữa. Khi sử dụng, mẹ sẽ biết được tin tức của con cháu hàng ngày và những lợi ích của dòng sản phẩm này sẽ giúp cho mẹ mỗi ngày thêm vui hơn.
Dù con không ở bên mẹ, nhưng trong tim con mẹ vẫn luôn là người đặc biệt nhất, con luôn yêu quý và tự hào về mẹ. Con mong rằng khi mẹ đón nhận món quà tết này mẹ sẽ hiểu tấm lòng của con luôn nhớ về mẹ, con muốn mang những điều hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất đến cho mẹ, mẹ ạ.
Trương Khắc Sáng
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |