Chắp cánh cho đôi chân bước tiếp
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền quê chiêm trũng, nghèo khó. Bữa cơm chỉ có vài cọng rau luộc ngắt ngoài vườn, chén mắm mặn, cơm thì khoai sắn nhiều hơn... Nhưng bù lại tôi có một gia đình đầm ấm, bố bộ đội hưu trí, mẹ giáo viên. Anh chị em chúng tôi yêu thương, đùm bọc nhau. Luôn bảo ban nhau không để bố mẹ phiền lòng.
Trong số anh chị em, thì cô út nhà tôi chịu nhiều thiệt thòi nhất, em bị mất đi đôi chân, phải ngồi xe lăn từ bé. Đó là do di chứng mà sau khi bố đi bộ đội về mới có em. Nên tất cả tình thương mọi người đều dành cho em. Tuy mất đi đôi chân nhưng khuôn mặt em rất xinh, ăn nói nhẹ nhàng, và đặc biệt ở em luôn có một nghị lực phi thừơng, lúc nào em cũng vui vẻ...
Vất vả thế, bố mẹ luôn khuyến khích chị em tôi học hành, nhưng cái ăn còn kiếm từng bữa thì làm sao dám nghĩ đến việc học... Trên tôi là chị hai, anh ba phải nghỉ học để làm thuê phụ giúp bố mẹ nuôi tôi và cái Út ăn học. Anh chị nói hai đứa nó học được hơn tụi con nên để tụi nó được học. Nói là thế nhưng tôi biết anh chị đã hy sinh cho tôi và Út... Nhiều lúc tôi nghĩ sao gia đình khổ thế, tại sao cứ mãi trong cái kiếp nghèo? Tôi muốn bùng nổ, phá tan đi cái nghèo ấy.
Không phụ lòng bố mẹ và anh chị tôi, Út bảo nhau học hành chăm chỉ. Tôi tốt nghiệp đại học ra trường và làm giáo viên tiếp nối nghề của mẹ. Anh chị tôi cũng lập gia đình ở quê, nhưng cuộc sống cũng không khá giả là bao.
Tôi đi dạy, giúp bố mẹ lo cho Út, tuy em không có đôi chân nhưng em rất thông minh. Em bảo em muốn học thật giỏi, muốn có cái nghề ổn định có thể tự lo được cho bản thân để không là gánh nặng của gia đình...
Hôm rồi Út gọi cho tôi tâm sự, Tư ơi em đỗ đại học công nghệ thông tin rồi, em vui lắm, em muốn học để trở thành một IT giỏi. Đi học các bạn ai cũng có máy tính bảng hoặc laptop để ghi chép bài, em viết bằng tay nhiều khi không kịp, đôi khi cố gượng thì chân em nhức lắm... Mà thôi Tư đừng suy nghĩ gì nha, cũng đừng nói với bố mẹ, em sợ...
Nghe em tôi nói mà tôi nhói lòng, với đồng lương giáo viên, tôi còn phải lo gia đình nhỏ của mình. Tôi lên mạng tìm hiểu thì thật sự ấn tượng với Samsung Galaxy Tab S, với tính năng mỏng nhẹ ấn tượng, cảm biến vân tay, đa nhiệm hơn, trực quan hơn, không còn vấn đề với pin yếu, đọc tin tức theo phong cách mới, camera 8MP đẹp mắt... rất thích hợp với Út đây. Giá như tôi nhiều tiền tôi sẽ rinh ngay về không cần đắn đo suy nghĩ.
Út ơi chị rất rất mong điều kỳ diệu ấy đến để tiếp thêm sức mạnh cho em, cô bé "tuy tàn nhưng không phế". Chị và gia đình luôn ủng hộ và dõi theo từng bước chân em, chờ Út nhé, Tết này chị sẽ cho em một bất ngờ lớn. Thương em nhiều, chị Tư của Út.
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Lương Thị Thúy Hằng