Quà tết ấm áp cho chị yêu
Cuối năm công việc lu bu làm tôi mệt nhoài, tôi quyết định giải lao nhâm nhi tách trà và lướt facebook, đã mấy hôm nay tôi không lướt để xem tin tức.
Chao ôi News feed hôm nay tràng ngập hình ảnh những cô nàng xinh tươi trong trang phục áo dài truyền thống bên hoa đào, hoa mai đua khoe sắc thắm. Lòng tôi chột dạ tôi nhớ chị tôi vô cùng. Cũng trạc tuổi đó nhưng có lẽ giờ này chị đang bận bịu giảng bài cho bọn trẻ, hay đang đến một gia đình nào đó để khuyên giải con cháu họ đi học.
Nhà có 2 chị em, chị là người hiền lành, nhu mì, chị sống khá đơn giản và rất hòa đồng, đi đâu cũng được mọi người thương mến, hai chị em cá tính ngược nhau nhưng lại rất thân nhau, vì thế mà hay tỉ tê tâm sự cùng nhau. Từ ngày chị lên vùng cao giảng dạy, điện thoại là cầu nối duy nhất giữa 2 chị em. Tôi ngưỡng mộ cá tính mạnh mẽ của chị, chị đã quyết là làm tới nơi tới chốn, tận tình tận tâm. Vì thế mà khi chị quyết định tự nguyện đi lên vùng cao dạy làm ba mẹ tôi ốm liền mấy trận vì xót con.
Tôi nhớ cái ngày đầu chị lên đó giảng dạy, chị gọi điện về cho tôi, chị bảo trên này người dân đồng bào nghèo khổ nhưng thân thiện lắm, vui vẻ và niềm nở nhưng họ không thích cái chữ, không thích cho con cái họ đi học, nên chị vừa làm cô giáo, vừa làm bạn, vừa làm chuyên gia tâm lý tư vấn tâm tư tình cảm của những bậc phụ huynh.
Chị bảo trên này cơ sở vật chất trường học thiếu thốn lắm, cả trường có được một cái máy tính cho giáo viên xóa mù tin học, không ai biết Internet là gì. Ngày đầu đi giảng dạy bỡ ngỡ và vất vả lắm, nhưng có những kỉ niệm vui không bao giờ quên, Vui nhất là chuyện một lần chị điểm danh lớp có đến 5 hoặc 6 em vắng. Chiều tan giờ chị phải tìm tới nhà từng bạn để khuyên giải các bạn đi học, tới nhà tâm sự hàn huyên với ba mẹ của các em thì chị mới phát hiện ra do chị gọi không đúng tên các em nên các em không trả lời.
Thế là từ đó chị bắt đầu lân la học thêm tiếng đồng bào để thuận tiện dạy học và tâm tình với ba mẹ các em. Bây giờ các gia đình đồng bào ở đó cũng ưng cái bụng hơn mỗi khi thấy chị tôi tới nhà hoặc gửi con đến lớp của chị. Đó chính là niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của chị.
Ngồi suy nghĩ liên miên về chị tôi chợt nãy ra ý định, hay là tết năm nay tôi tặng cho chị cái Samsung Galaxy Tab II 10.1 nhỉ? Chắc chị sẽ vui và hạnh phúc lắm, chị vốn rất tâm huyết với nghề dạy học này nhưng điều kiện ở và dạy học ở đó thật sự rất khó khăn, cũng khó nghiên cứu cập nhật kiến thức mới để dạy học trò. Có tab rồi chỉ cần kết nối 3G là chị tha hồ truy cập đến hàng triệu cuốn sách tham khảo, có đầy đủ các chức năng đọc sách điện tử ebook, hay hỗ trợ duyệt web tìm kiếm tài liệu thông tin liên quan đến công việc giảng dạy của chị.
Với tôi thì có lẽ sau khi chị sử dụng Tab tôi và chị sẽ gọi thoại điện bằng video…. Hai chị em sẽ nói chuyện vui hơn, tôi có thể quan sát chị một cách dể dàng hơn, giúp tôi đỡ nhớ chị hơn và ngược lại. Tôi còn có thể nhìn thấy lũ trẻ qua ảnh, qua video mà chị kể rằng khi chị kể chuyện vui hay ghẹo, cả lớp cười đồng nghĩa với tất cả các “răng sún biểu tình” thật ngộ nghĩnh và đáng yêu, thay vì tôi tưởng tượng ra chúng “biểu tình” như thế nào.
Ba mẹ tôi cũng vậy, có thể nhìn thấy chị vui vẻ hạnh phúc bên bọn trẻ, thấy chị tâm huyết với cuộc sống dù khó khăn nhưng mang lại nhiều niềm vui và tiếng cười, nụ cười luôn trên môi chị khiến ba mẹ tôi sẽ không cảm thấy lăn tăn mà 100% ủng hộ chị. Ngược lại chị cũng sẽ không cảm thấy có lỗi khi làm trái lời ba mẹ, chị có thể yên tâm công tác và có thêm động lực làm tốt công việc hiện tại của chị bởi vì “gia đình yêu thương bên cạnh chị”.
Hoàng Văn Dũng
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |