Gom nắng qua mùa
Tháng hai.
Một buổi sáng dịu dàng bàn tay mở bung ô cửa sổ thoảng nghe tiếng gió bồng bềnh trong sương lạnh, thoảng nghe tiếng lá rụng ngoài sân vắng, thoảng nghe tiếng mùa rơi lành lạnh... chợt nhận ra tết đã đến sát bên mình từ khi nào chẳng rõ. Chỉ biết rằng lẩn khuất đâu đó mùi hăng của củ kiệu, mùi thơm của bánh mứt tất cả những hương vị kỷ niệm thuộc riêng mùa tết đang dội về âm thầm trong ký ức.
Ngăn ký ức lần giở những trang đã úa màu, nơi ấy đã cất giữ những miền nhớ ngọt ngào của tôi và mẹ, là tuổi thơ trong veo khi cô bé con líu ríu đi chợ cùng mẹ những ngày giáp tết, là cảm xúc hân hoan vui sướng khi được mẹ mua những chiếc váy xinh sặc sỡ sắc màu, là bàn tay nhỏ cứ mân mê chiếc nón mới không dám đội vì sợ sẽ cũ mèm khi tết đến, là đôi chân nhỏ tung tăng đi phơi mứt dùm mẹ để được nghe tiếng mẹ dịu dàng khen ngoan, là ánh mắt thương yêu của mẹ làm trái tim tôi hân hoan suốt cả ngày dài.
Và rồi tôi lớn lên đi thật xa ngôi nhà ấu thơ ấy, mỗi năm chỉ tạt về ít ngày lại bươn bải đi ngay chưa kịp nhìn kỹ những nếp nhăn trên gương mặt mẹ, vội vã đi khi chưa thấy mắt mẹ thoáng nỗi buồn... Đôi lúc lòng chênh vênh chạy xe xuống khu Bình Quới nhìn cánh đồng mùa cạn, nghe tiếng bìm bịp kêu chợt khóc rưng rức vì nỗi nhớ quê, nhớ mẹ cứ mồn một trong lòng.
Nhớ hồi nhỏ cha đi theo ghe lúa có khi nửa năm mới tạt qua nhà một lần, ở nhà chỉ có hai mẹ con nằm co cụm, nhà tôi hồi đó gần như nghèo nhất xóm, nghèo đến nỗi cái tivi trắng đen cũng không có, thứ quý giá nhất chỉ là cái máy cát sét cũ mẹ đổi bằng cả giạ lúa. Đó là người bạn mà tôi và mẹ nâng niu hết mức đêm đêm nằm nghe mấy tuồng cải lương của cô Thanh Nga, cô Lệ Thủy, cô Út Bạch Lan phát ra rè rè từ chiếc băng cũ thấy hạnh phúc lắm.
Nhưng rồi một lần cha về mẹ sợ cha ở ghe buồn nên biểu cha mang theo nghe cho đỡ buồn, khi nào hết mùa thu lúa thì đem về. Ai ngờ cha đi mãi không về làm tôi cứ buồn tiếc cái cát sét cũ hoài, con nít chả nghĩ gì nhiều chỉ nhớ cái gì hiện hữu còn ký ức về cha như chiếc bóng mờ mịt mà thôi.
Hết phổ thông tôi đậu vô trường cao đẳng nghề nên khăn gói đi học, lúc đó điện thoại di động không có, lâu lâu tạt vô bưu điện gọi về nhà hàng xóm rồi đợi mẹ qua nghe. Hai mẹ con cứ cả buổi cứ nói chuyện trong tiếng thút thít của mẹ, tiếng nghèn nghẹn của con. Cứ như vậy cho đến khi mẹ háo hức báo nhà mình có điện thoại bàn rồi nghen con, mai mốt cứ gọi thằng về nhà không phiền người ta nữa.
Tôi ra trường đi làm cũng mấy năm nhưng chỉ đủ ăn thôi. Tết về chỉ có dăm hộp bánh, mua cho mẹ vài chiếc áo bán bên lề đường vậy mà mẹ lúc nào cũng quý cứ ai vô nhà cũng đem ra khoe nên tôi nhủ lòng khi nào tiền sẽ mua tặng mẹ nhiều thứ giá trị hơn.
Có thời gian tôi giận mẹ lắm khi nghe nói cha sắp về, tôi chì chiết: “Ổng đã đi thì cho đi luôn, về chi nữa? Con không cần”, nhưng mẹ vẫn kiên quyết: "Đánh người chạy đi ai đánh người chạy lại, nghĩa Tào Khang nó nặng lắm con à". Vậy là năm đó tết tôi không về, nghe kể mẹ khóc nguyên mùa xuân. Tôi biết trong sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn còn thương cha lắm, tôi hiểu cha trở về là giúp hàn gắn những mất mát mà suốt thời gian mẹ đã chịu đựng tiếng đời gièm pha, và sự trở về giúp nhà thêm có nắng.
Những âm thanh xô bồ kéo tôi về thực tại. Năm nay một cái tết nữa lại về, tôi muốn tạo cho mẹ sự bất ngờ không nói trước ngày về, thực ra tôi đã mua vé xe từ mấy ngày trước rồi. Quà cho cha vài hộp trà hương lài thơm ngát, quà cho mẹ tôi cứ đắn đo mãi cả đời mẹ dãi dầu mưa nắng nuôi tôi nên người chưa bao giờ hưởng được sự ngọt ngào yêu thương nào cả.
Cả năm nay chẳng dám tiêu gì cũng dư được chút đỉnh tôi quyết định mua tặng mẹ Samsung Galaxy Core Prime màu trắng rất đẹp, biết là mẹ sẽ la tôi nếu như biết tôi bỏ hơn ba triệu đồng mua cái máy này nhưng tôi nghĩ có nó mẹ sẽ tiện hơn cái điện thoại cũ lâu qua nên hư mất cái loa, mỗi gần gọi là la thật lớn người bên kia mới nghe được. Cái điện thoại này mùa trắng rất hợp với mẹ, màn hình to nên dù mắt không rõ mẹ vẫn sử dụng được. Tôi mang ra tiệm nhờ người ta tải nhạc xưa sẵn cho mẹ, cả mấy video tuồng cải lương cổ nữa, hồi xưa mẹ chỉ được nghe qua cát sét thôi, giờ coi trực tiếp chắc mẹ sẽ thích lắm.
Tôi gom những dư vị ngọt ngào xếp lại thành bể mùa yêu thương, thấy giận mình vì thật lâu đến thế mới mới biết yêu mẹ nhiều hơn. Nghe ngoài kia tết đang đến réo rắt, nghe lòng bỗng nôn nao.
Lê Thị Xuân Hương
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |