Quà tết cho em gái của chị
Chị đi học đại học, bé My mới 15 tuổi, cô em gái út có má lúm đồng tiền xinh xắn, nhí nhảnh mà cũng vô cùng ương bướng luôn làm chị bị “ăn đòn” oan ấy lại là người chị nhớ nhất khi xa nhà.
Nhà mình nghèo lắm, bố mẹ làm nông nghiệp chân chất, vất vả quanh năm mới đủ chạy ăn cho mấy người trong nhà. Ngày chị còn ở nhà, cứ sau giờ học hai chị em lại thay nhau ra đồng phụ giúp cha mẹ, chị tay hái tay liềm, em lũn cũn theo sau với chiếc giỏ bắt cua, bắt ốc trên đồng, dưới mương. Buổi tối, cả nhà lại được những bữa “cải thiện” với canh cua nấu khế, với món ốc hấp lá gừng thơm lừng.
Thấm thoát rồi cũng đến cái ngày chị đi học đại học xa nhà. Thành phố với ánh điện lấp lánh, với ồn ào xe cộ không làm chị vơi đi nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ cả tiếng cười giòn tan của cô em gái trong nắng sớm.
Thế rồi, một ngày từ giảng đường về ký túc xá, chiếc điện thoại trên tay chị rung lên từng hồi, linh cảm có điều gì không lành, chị bắt máy. Giọng bố nghèn nghẹn: “Con ơi, em My bị tai nạn. ”. Chị chỉ nghe được đến câu đó, mắt ướt nhòe, người chới với, đất trời như sụp đổ trước mắt chị.
Chị bắt chuyến xe cuối cùng, trời gần sáng mới về được đến nhà. Chị lao ngay vào bệnh viện. Bé My của chị nằm đó, thiêm thiếp, đầu băng trắng, chị òa khóc như một đứa trẻ. Mẹ khóc ngất, còn bố quay đi giấu những những giọt nước mắt lặn vào trong. Bác sĩ bảo vết thương không còn nguy hiểm cho tính mạng nhưng khả năng lớn bé sẽ bị liệt do bị xe chèn vào vùng dây thần kinh.
Chị không biết mình đã khóc bao nhiêu nữa, cuộc sống của em mới chỉ bắt đầu, vậy mà sao ông trời ác quá. Cái đôi chân lon ton theo chị cắp nón những ngày trưa hè ấy, đôi chân sáo mừng quýnh mỗi lần đón chị về ấy. Đau lòng quá bé My ạ.
6 tháng sau tai nạn, bé My đã bình phục, bé can đảm hơn chị tưởng tượng rất nhiều. Giờ thì ngồi trên chiếc xe lăn, bé chỉ có thể quanh quẩn quanh sân vườn, phụ giúp mẹ vài công việc nhà mà thôi. Ước mơ thành cô giáo của bé không thành hiện thực, bé bảo: "Em vẫn cố gắng học chị ạ, để làm cô giáo dạy cho trẻ em tật nguyền cũng được".
Vẫn đôi mắt đen láy ấy, vẫn đôi má lúm đồng tiền ấy, dù nụ cười không còn rạng rỡ như trước mà đượm buồn. Thương bé đến cháy lòng.
Lần nào về nhà chị cũng hỏi bé muốn gì chị mua cho nhưng bé chỉ lắc đầu, bé bảo chị dành tiền để học, ở thành phố cái gì cũng đắt đỏ chứ có như quê mình đâu. Mẹ thì bảo: "Bé vẫn bảo với mẹ bé cố dành tiền mua chiếc điện thoại có thể kết nối mạng Internet được, để bé ngồi trên xe lăn nhưng vẫn có thể đọc báo, tìm tài liệu để học qua mạng". Bé cũng muốn tham gia câu lạc bộ của những người khuyết tật trên các diễn đàn nữa, nó sẽ giúp bé có thêm nghị lực để đạt được giấc mơ của mình.
Chị biết ước mơ của bé nên chị đang cố gắng dành dụm tiền đây bé ạ. Chị giấu bố mẹ đi dạy nhiều hơn, vừa để đỡ đần bố mẹ khoản chi phí học hành vì giờ bố mẹ phải lo cho bé nhiều, vừa góp tiền Tết này chị mua tặng bé chiếc điện thoại Galaxy Win của SamSung bé nhé.
2 sim 2 sóng này, bé có thể thoải mái buôn với chị mỗi ngày, chức năng kết nối 3G để bé thoải mái đọc báo, nghe nhạc và làm bất cứ thứ gì bé thích để đưa thế giới lại gần bé hơn. Bé sẽ thấy mặc dù bé không đi được nhiều nơi nhưng cả thế giới sẽ quy tụ lại trong chiếc điện thoại bé nhỏ này đấy. Hì, mà nó cũng vừa túi tiền của chị nữa chứ nhiều quá chị cũng không có đủ đâu bé ạ.
Yêu bé nhiều lắm, thương bé nhiều lắm cô em gái bé bỏng thiệt thòi của chị. Chị biết chẳng có món quà nào bù đắp được những thiệt thòi mà bé đã và đang phải trải qua, nhưng đó là sự quan tâm của chị dành cho bé. Hãy mạnh mẽ và bản lĩnh lên bé nhé, chị tin bé sẽ làm được.
15 ngày nữa chị được về với bé rồi đấy, chờ chị bé nhé.
Đinh Thị Trang Nhung
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |