Quà gửi mẹ, người hy sinh tất cả
Gửi mẹ, người con yêu thương và biết ơn nhất trong suốt cuộc đời này.
Con biết mẹ cũng chẳng thể đọc được những lời yêu thương này vì mẹ đâu có biết cái người ta gọi là Internet. Cũng là giáo viên nhưng mẹ khổ gấp vạn lần so với bạn bè đồng nghiệp bởi vì bố không yêu thương mẹ. Lòng con quặn đau khi nghĩ đến điều đó, nghĩ đến những gì mẹ phải chịu đựng vì chúng con, những cái tát, túm tóc và cả những lời mắng nhiếc. Cuộc đời mẹ vì sao phải cam chịu như thế này. Con biết tất cả vì chúng con.
Mẹ không muốn ly hôn để rồi chúng con tự ti về chính gia đình của mình. Con hiểu chứ, vì thế một cô gái 20 rồi vẫn chưa biết tình yêu là gì, suốt ngày chỉ cắm đầu học. Và cứ thế như ông trời thử thách con. Hai mươi sáu điểm vẫn trượt đại học. Con tự trách mình vì sao con không làm được và con quyết định làm lại lần nữa. Cả nhà đồng ý nhưng mẹ không đồng ý để con ở nhà tự học vì mẹ sợ hoàn cảnh sẽ làm ảnh hưởng việc học của con.
Dù không đủ tiền trang trải mẹ vẫn gửi con lên thành phố học hành đầy đủ như bao bạn khác. Áp lực lại đè nặng lên đôi vai con. Ngày ngày vừa học con vừa nghĩ phải làm sao để đỡ đần thêm cho mẹ dù mẹ không cho vì mẹ sợ gái mẹ vất vả. Mẹ à tết đã về mà con vẫn chưa có quà gì để sưởi ấm lòng mẹ.
Lại không gọi được cho mẹ. Bố lại như thế, lại đập vỡ điện thoại của mẹ. Chuyện đó lại xảy ra. Con thương mẹ nhưng bất lực. Điện thoại tụi con hỏng thì mẹ tằn tiện mua bằng được. Vậy mà giờ thì… Con biết mẹ tiết kiệm ngần ấy tiền nên không mua. Mẹ bảo: “Con à 300.000 đồng thêm 200.000 đồng nữa là nửa triệu đồng, một tháng tiền ăn đấy. Thôi lúc nào có tiền rồi mẹ sẽ mua”.
Con cười mà hai hàng nước mắt rơi. Mẹ à vì sao thế? Con xin lỗi vì con chưa thể như con người ta mua điện thoại đắt tiền cho mẹ. Và con quyết định đi làm thêm. Tuần đầu đi gia sư cầm trong tay tiền công 350.000 đồng con nghĩ ngay đến mua điện thoại cho mẹ. Con thầm cảm vì ông trời đã thương con khi từng ấy tiền lại có một chiếc điện thoại Samsung E1200.
Con còn tưởng mình nằm mơ. Con nghĩ đến giây phút hạnh phúc đó, giây phút mẹ nhận chiếc điện thoại. Con biết mẹ dùng điện thoại chỉ để nghe và gọi thôi vì mẹ đâu biết nhắn tin bao giờ. Chiếc điện thoại tiện vô cùng. Thiết kế nhỏ, cầm gọn gàng trong lòng bàn tay, và nó còn có cả đèn pin để mẹ tiện khi đi đường nữa. Ngoài ra việc nghe và gọi không có gì là khó khăn cả bàn phím thì linh hoạt. Và quan trọng hơn nó rẻ, để những đứa con như con có quà tết cho mẹ. Con nâng niu gói gém nó thật cẩn thận
Mẹ yêu à, con yêu mẹ nhiều nhiều nhiều lắm. Gái yêu của mẹ đã biết kiếm tiền rồi. Món quà tuy nhỏ nhưng con biết với con và mẹ nó lớn lao như thế nào. Nó làm ấm lòng mẹ, làm yên tâm hơn tấm lòng người con gái xa nhà. Mẹ hãy yên tâm nhé. Con sẽ cố gắng thật nhiều để bù đắp lại cho mẹ nhiều nhiều hơn những gì mẹ đã không có được từ bố. Yêu mẹ.
Đặng Thị Lan Hương
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |