Điều ước của con
Tôi sinh ra không có mẹ, ba đã nuôi lớn tôi, ba đã phải chịu cảnh gà trống nuôi con vất vả suốt hơn 15 năm qua..
Vì tôi, ba có thể làm tất cả. Ngày nào cũng vậy, ba dậy từ rất sớm, đi làm tận tối mịt mới về nhà, ăn vội miếng cơm và nghỉ ngơi rồi sáng mai lại tiếp tục đi làm. Nhà tôi không khá giả, có hai cha con, nên ba lo làm nuôi tôi ăn học. Ba nói, ba không ngại khó, ngại khổ, chỉ mong sao tôi ăn học tới nơi tới chốn, trở thành một công dân có ích. Vì ba mà tôi đã vượt lên hoàn cảnh của bản thân mình, ba đã rất tự hào về tôi.
Lúc ba cười, tôi hạnh phúc lắm, nhưng nụ cười đó vẫn còn vương nhiều lo âu về cuộc sống phía trước. Tôi thương ba, thương tất cả những sự hy sinh ba làm vì tôi, cả đời ba, chưa bao giờ được đầy đủ, tiện nghi như nhiều người khác.
Thời trẻ, ba có ước mơ là trở thành một thợ sửa đồ điện tử, ba thích lắm, nhưng rồi do hoàn cảnh thời đó ba không thể thực hiện được niềm đam mê của mình. Nhiều lúc thương ba, mà tôi không thể làm được điều gì cho ba, ngoài việc cố gắng học thật giỏi để ba vui.
Tôi chưa thể làm gì ra tiền nên việc mua quà tặng cho ba, vẫn mãi là một suy nghĩ, ước mơ mà tôi cất giấu. Tết này, tôi muốn tặng ba tôi một chiếc ipad, vì ba muốn tìm hiểu thông tin nhiều hơn, biết tin tức nhiều hơn, cũng bởi nhà tôi không có tivi. Tôi cũng đã lớn, tôi sắp vào đại học nên cũng sắp xa ba rồi, muốn có một phương tiện để liên lạc. Vì tôi nhớ ba, nhớ giọng nói yêu thương của ba. Đó là mong ước của tôi và ba, có một chiếc ipad cho ba. Tôi muốn chiếc ipad sẽ là món quà bất ngờ nhất cho ba trong dịp Tết này.
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Võ Thị Phước Mỹ