Đằng sau những tấm ảnh
Lúc tôi còn bé, nhà chẳng có gì gọi là khá giả, nếu không muốn nói là chỉ đủ sống. Được cái là tôi có rất nhiều ảnh, nhiều đến nỗi khi tôi đem khoe với đám bạn từ cấp 1 đến cấp 2 (từ cấp 3 tôi bỗng trầm tính hẳn, không tỏ ra hào hứng hay khoe khoang bất cứ thứ gì), không đứa nào là không trầm trồ, mắt tròn mắt dẹt hâm mộ lẫn ghen tị. Bộ ảnh của tôi nếu ghép lại theo chuỗi thời gian thì có thể tạo thành một phóng sự từ lúc bụng mẹ lùm lùm (tôi ở trong đó) dưới chiếc áo cánh rộng, đến khi tôi cao nhồng và mặt nổi đầy mụn vào năm lớp 8.
Bố tôi hiếm khi nào chụp ảnh cùng tôi, những tấm ảnh có cả bố và tôi thường là những tấm ảnh cả gia đình, có ông bà và bố mẹ. Bố cũng hay la tôi và cho tôi ăn đòn vì cả nghìn lý do mà 99% là hậu quả của thói ham chơi của tôi, những lúc ấy mẹ toàn là người can tôi khỏi bị thêm đòn. Những lúc đòn đau, tôi giận bố lắm, càng nhìn những tấm ảnh mẹ bồng bế tôi, nghĩ đến những đòn roi, nỗi sợ sệt khi mắc lỗi, tôi càng xa cách bố.
Hôm nay khi ngồi viết những dòng này là khoảng thời gian vợ tôi mang bầu con trai đầu lòng của chúng tôi. Bố tôi thì đã già đi rất nhiều, và tình trạng sức khỏe không cho phép ông tận hưởng cuộc sống nhiều cũng như tiếp tục thú vui chụp ảnh. Kể từ ngày biết vợ có em bé, hầu như ngày nào tôi cũng chụp hình cho vợ. Chụp trong lúc vợ chờ đến lượt khám thai, chụp lúc vợ chọn đồ trẻ sơ sinh, chụp lúc vợ bày những món đồ của em bé đầy sàn nhà để ngồi ngắm.
Những ngày này tôi chợt nghĩ về bố, về những tấm hình mẹ ôm ấp tôi mà không có bố. Tôi chợt thấy mình quá ngây ngô không nhận ra một điều rằng, tình cảm của bố lớn lao đến mức nào mới có thể chụp cho tôi nhiều hình đến như vậy. Từ chiếc máy ảnh cũ kỹ trắng đen đến chiếc máy ảnh màu du lịch rẻ tiền, nhà tuy không khá giả nhưng bố chắt chiu để tôi và mẹ có được những khoảnh khắc đẹp nhất. Thế mà vì những giận hờn, vì đòn roi và sự vô tâm của tuổi trẻ bồng bột, tôi ít khi nào dành cho bố những suy nghĩ trìu mến. Con người thật kỳ lạ, bình thường họ rất sáng suốt, nhạy bén nhưng đôi khi những vấn đề tưởng chừng như đơn giản, họ lại không thấu suốt, dường như những hờn trách như những đám mây đen đã che mờ tâm trí họ.
Tôi nhớ mẹ nói thời trẻ bố rất thích tìm tòi về công nghệ, nhờ vậy bố có thể mày mò tự học chụp ảnh và chụp được nhiều như vậy. Về sau, phần vì lớn tuổi, phần vì những mưu sinh, tôi thấy bố sống rất lặng lẽ, không tìm hiểu mấy về công nghệ cũng như chụp ảnh nữa.
Một mùa xuân lại sắp đến, xuân này sẽ có những người được lần đầu làm cha, và cũng sẽ có những người nhận ra tình yêu và sự hy sinh thầm lặng của người cha. Tôi muốn đem lại cho bố một nềm vui nho nhỏ, một món quà ý nghĩa và thiết thực. Tết này nhất định tôi sẽ mua tặng bố, người thầm lặng đứng sau mỗi bức ảnh, mỗi chặng đường của tôi, một món quà công nghệ, nhưng không phải là một chiếc máy ảnh, vì việc chụp ảnh giờ đây là hơi khó khăn với tình trạng sức khỏe của bố. Tôi sẽ tặng bố một chiếc máy tính bảng để bố có thể thư giãn, đọc và làm những gì mình thích trên đó một cách dễ dàng. Việc chụp ảnh cho đại gia đình mình, giờ đây tôi sẽ là người tiếp tục, vì tôi đã được thừa hưởng đam mê này lúc nào không hay.
Tôi tin bằng món quà này, bố cũng sẽ được kết nối vào thế giới hiện đại, để xem được những tấm hình mà tôi chụp cho cháu nội, và của cả đại gia đình mình, bố nhỉ.
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Đinh Trọng Vĩnh Nguyên