Em trai tôi
Tôi vốn là một học sinh cấp ba ở một trường chuyên tỉnh nhỏ của vùng đất miền Trung đầy sương gió. Thật hạnh phúc khi tôi và em trai may mắn được lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ - những công chức bình thường với một mức lương khiêm tốn. Mặc dù vậy, cha mẹ vẫn cố gắng cho hai đứa tôi được ăn học chu đáo, mong sau này hai đứa sẽ thành tài. Ý thức được điều đó, chúng tôi hay tự dặn lòng mình ra sức học tập thật tốt và đặc biệt là không chi tiêu quá nhiều vào những nhu cầu cá nhân của bản thân để cha mẹ được yên tâm.
Những năm gần đây, nhịp sống trở nên hiện đại, rất nhiều trung tâm thương mại mua sắm được xây dựng nơi gia đình chúng tôi đang sinh sống. Em tôi vui lắm, niềm vui nho nhỏ của nó là cứ 2,3 ngày tan học là lại chạy vào siêu thị để ngắm nhìn vô số những mặt hàng phong phú được trưng bày ở đấy. Vốn là một đứa vô tâm, tôi không bao giờ thắc mắc rằng tại sao nó chỉ thích vào mỗi đấy, mặc dù không bao giờ mua thứ gì. Đôi khi, tôi còn cảm thấy khó chịu khi nhiều lần gọi mãi mà nó mới chịu về trong sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt.
Và rồi tình cờ, trong một lần đang đọc sách, tôi thấy em tôi hì hụi lấy giấy vẽ vẽ và gấp một thứ gì đấy. Thì ra, nó mê một chiếc điện thoại cảm ứng. Nhìn vẻ thích thú khi nó lướt lướt trên chiếc điện thoại giấy tưởng tượng, tôi vừa buồn cười vừa thấy thương em. Nó nói: “Tí mê cái này lắm. Nhưng Tí không đòi ba má mua đâu. Sau này Tí đi làm Tí có nhiều tiền Tí sẽ tự mua cho mình một cái, cho anh hai và ba mẹ mỗi người một cái”. Chính câu nói hồn nhiên ấy đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Em tôi còn nhỏ mà nó đã nghĩ được như thế, trong khi tôi - thằng con trai đã 18 tuổi nhưng vẫn còn quá vô tư.
Không may trong một lần bất cẩn, em tôi bị té và phải nằm viện điều trị một tuần. Suốt thời gian ấy, ngoài những lúc đòi tôi giảng lại bài học, nó rất hay hỏi: "Anh Hai, cái điện thoại lướt lướt ở siêu thị ấy, nó có còn không". Khi tôi nói rằng nó vẫn còn, em tôi rất vui dẫu nó biết rằng chính bản thân mình cũng chưa có cơ hội mua nó. Và tôi, trong chính khoảnh khắc ấy, đã quyết định sẽ dùng số tiền tiết kiệm bấy lâu nay của mình để hiện thực hóa giấc mơ của đứa em trai. Số tiền ấy, lâu nay tôi định khi vào Đại học sẽ mua một chiếc máy ảnh để theo đuổi niềm đam mê báo chí. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng cho đi là hạnh phúc hơn nhận về. Câu nói ấy tuy đã nghe từ nhỏ nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu hết được ý nghĩa thật sự của nó.
Mùa xuân năm nay, khi mà những cánh én đang bắt đầu bay về báo hiệu một mùa Tết sắp đến thì cũng là lúc con heo tôi nuôi trong tủ đã đầy. Lúc này, em tôi vẫn chưa hề hay biết, nó đang tập trung sức lực cho kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Tôi hy vọng món quà nhỏ này sẽ làm nó vui và hạnh phúc hơn, qua đó làm động lực để vượt qua những thách thức trong năm tới sắp đến.
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Nguyễn Lê Anh Tú