Thời gian khó của hai chị em
Chị em tôi lớn lên trong một gia đình nông thôn nghèo khó. Ba mẹ tôi đều làm nghề nông, cái nghề mà người ta vẫn gọi "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời". Ba mẹ tôi vất vả, khó nhọc nuôi chị em tôi khôn lớn. Để không phụ lòng mong đợi của ba mẹ, chị em tôi luôn cố gắng học thật tốt. Và rồi kết quả học tập của chị em tôi đã không làm ba mẹ thất vọng.
Khi mẹ cầm giấy báo gọi nhập học trên tay mẹ vừa cười, vừa khóc. Niềm vui đan xen nỗi lo. Vui vì chị em tôi không phụ lòng ba mẹ, lo vì sắp tới ba mẹ ko biết làm thế nào để cho chị em tôi được tiếp tục đi học. Nhưng vì các con, không muốn các con thua kém bạn bè, ba mẹ tôi khăn gói cho chị em tôi lên Hà Nội.
Thời gian trôi qua, giờ em tôi là sinh viên năm hai, còn tôi là sinh viên năm cuối. Với ngành học của em tôi, phải tìm hiểu thông tin trên mạng là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy mà ngoài giờ học cả ngày trên trường, tối đến em tôi lại mang cặp ra ngồi quán net để lấy thông tin cho bài tập của mình. Những hôm mượn được máy bạn thì em tôi ngồi nhờ mạng phòng bên, hôm không mượn được thì lại ra quán. Chính vì thế mà nhiều phen chị em tôi vừa cười, vừa mếu. Có hôm, trời mưa tầm tã, em tôi từ quán về, vì tránh vũng nước, đường lại trơn, trượt chân em tôi ngã luôn xuống vũng bùn. Về đến nhà gõ cửa mà tôi không nhận ra, khi thấy điệu cười khành khạch của em, tôi mới biết.
Rồi có hôm vì bài tập nhiều, em tôi mải làm quên luôn giờ về, khi về thì đã quá giờ giới nghiêm của phòng, không có chìa khoá, em tôi phải trèo tường vào, bị bác quản phòng bắt được, nhưng khi biết lý do, bác không làm khó chị em tôi nữa. Nhưng đến hôm vừa rồi, chuyện lại không đơn giản như vậy nữa. Cũng như mọi hôm, em tôi về phòng nhưng với đầy vết thâm, và vết xước trên người. Tôi gặng hỏi thì em tôi bảo bị bọn côn đồ đánh, bọn chúng bảo nhìn thấy em tôi đi về muộn, nên "ngứa mắt" cho một trận. Nhìn em mà tôi không khỏi xót xa. Tôi thương em quá, giá mà tôi có thể mua cho em có một cái máy tính hoặc chiếc điện thoại có thể vào mạng được để học ở nhà thì tốt biết bao.
Nhưng với hoàn cảnh hiện giờ, với tiền làm thêm của tôi cũng chỉ đủ chi trả những thứ sinh hoạt lặt vặt hàng ngày. Nếu tôi cố gắng lắm may ra mới đủ tiền mua chiếc điện thoại "cùi bắp", còn để đủ tiền mua chiếc máy tính chắc đến khi đó em tôi học xong. Về quê nhờ trợ giúp của ba mẹ thì không thể. Nhưng nhìn thấy em tôi cứ phải đi đi về về giữa đêm hôm như vậy tôi lo lắm. Hình ảnh đó cứ thôi thúc tôi phải thực hiện mong muốn bằng được.
Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết, tôi muốn sang năm tới, em tôi không phải ngồi quán nét và đi về muộn nữa. Nhân dịp này, tôi muốn tặng cho em chiếc điện thoại có đủ những tính năng cần thiết để hỗ trợ em học tập tốt hơn, để em không phải đi đi về về, lo lắng về bài tập, để em có thể thực hiện ước mơ của mình. Đó cũng là phần quà xứng đáng cho sự lỗ lực học tập chăm chỉ của em. Chắc chắn với món quà bất ngờ này, em tôi sẽ vui lắm.
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Lê Phương Thảo