Để Tết đến với ông là niềm vui
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình yên ấm, gia giáo, mẹ tôi làm giáo viên, bố làm cán bộ, hai anh trai đều có công việc ổn định, tôi yên tâm đi học đại học ở nơi phồn hoa, nhộn nhịp Hà Nội. Bỗng nhiên một hôm, mẹ gọi điện với giọng hoảng hốt báo ông ốm. Tôi đứng sững người, tay run rẩy trong đầu suy nghĩ ông có sao không? Ông mà có làm sao mình còn chưa kịp làm gì cho ông, đến cả gặp lần cuối cũng không được mình sẽ hối hận cả đời mất. Bỏ lại tất cả vẻ đẹp Hà thành, sáng hôm sau, tôi bắt xe chuyến sớm nhất để về bên cạnh ông.
Vào viện, tôi mới thấy sức khỏe con người là quan trọng, quý giá nhất. Tôi và bố mẹ, anh chị, chú bác… gặp ông trên giường bệnh với gương mặt mệt mỏi nhưng lại ánh lên niềm vui lạ thường. Thật may là sức khỏe ông tốt nên từng ngày.
Về nhà, ông liền đi vội vào trong buồng, cầm chiếc đài radio cũ ra, rồi dùng giẻ nhẹ nhàng lau sạch sẽ bụi bặm, mạng nhện bám vào, lấy hai quả pin mới ông thay cho đôi pin đã ẩm mốc bên trong. Xong ông ôm nó vào lòng, nâng niu như báu vật. Nhà ông nhiều đài lắm, ông cũng chỉ thích nghe đài thôi, tivi ông để đó cho vừa lòng con cháu chứ ông ít dùng.
Sau đó, ông gọi tôi vào, nói: “Mày hay tìm hiểu về cái công nghệ máy móc, mày giúp ông chỉnh sửa cái đài này làm sao để nó nói chuyện với con út, cậu hai mày đi, lâu lắm ông không nói chuyện với chúng nó, nhớ nó quá!”. Tôi nghe xong im lặng một hồi lâu, nhìn ông háo hức chờ đợi mà tôi không thể cầm được lòng mình, khóe mắt cay cay, tính ông thật thà, chất phác lắm, tôi xúc động nói: “Ông ơi, để con tìm hiểu đã, hay ông dùng tạm điện thoại của con nhé?”.
Tôi cố ý nói vậy để ông không thất vọng nhưng ánh mắt ông vẫn có chút buồn. “Thôi, ông không dùng điện thoại đâu, khó dùng lắm, mày tìm hiểu rồi giúp ông nhé, dù gì ông cũng dùng đài lâu rồi, nó dễ hơn”. Nói xong, ông bật chiếc đài lên, vặn núm để bắt sóng, sóng nhiễu xì xèo thỉnh thoảng chen lẫn tiếng người phát thanh, tuy hơi khó nghe nhưng tôi thấy ông rất vui, nét mặt ông rạng rỡ hơn hẳn.
“May quá, nó vẫn chạy, đợt vừa rồi ông định bảo bố mày mang cho ông đài để vô viện nghe cho đỡ buồn mà mê man nên không nói được gì hết”. Nghe được một lúc, đài tự nhiên im bặt, ông tôi bỗng cười cười, nói với tôi: “Máy móc cũng như người, cũng phải hỏng cháu nhỉ?”.
Vậy là hai ông cháu loay hoay cả chiều tháo tháo, lắp lắp, vẫn không được, định mang ra thợ sửa thì nó lại lên. Từ hôm đó, ngày nào ông cũng nghe đài dù lúc được, lúc không. Chiếc đài vừa cũ, vừa nặng nề, ông lại hay mang đi bộ nghe nên ông rất vất vả. Thấy thế, tôi liền có ý định mua chiếc đài mới cho ông, ông liền mắng: “Hỏng thì ông đem đi sửa, nó là kỉ vật của bà tặng cho ông khi còn sống, ông không bỏ được”.
Bỗng nhiên mắt ông đỏ hoe, nước mắt chảy ra, nói tiếp: “Ngày xưa, bà tặng cái đài rồi bỏ ông lại một mình, con cháu thì cũng lấy chồng, đi học, đi làm hết, chỉ có nó luôn bên cạnh ông lúc buồn, lúc tủi, chỉ có nó làm bạn, trò chuyện cùng ông”. Tôi thấy ông buồn, liền mở phim hài cho ông xem, năn nỉ mãi ông cũng ngồi xem cùng tôi. Bỗng mở đến video quảng cáo “Quà tết yêu thương”, hai ông cháu xem video cảm động đó, ông liền tắm tắc khen chiếc điện thoại cảm ứng Galaxy đó đẹp. Tôi liền mở ra ý nghĩ sẽ dành một món quà kỳ diệu dành cho ông trong dịp tết Ất Mùi sắp tới.
Chia tay ông, lòng tôi buồn nhưng trong tim lại hừng hực khí thế mãnh liệt. Tôi xin vào làm thêm ở một quán ăn nhanh với lương hơn triệu đồng một tháng. Nhận được những đồng tiền lương đầu tiên từ anh quản lý, tôi vui sướng lạ kỳ. Cùng với tiền tích cóp, vậy là tôi sắp đủ tiền để mua cho ông chiếc điện thoại Galaxy Trend Plus nhỏ gọn, thông minh, hiện đại để thay cho chiếc đài cũ nặng nề, cũ kỹ.
Chắc chắn với tình cảm của tôi, ông sẽ thích và chấp nhận nó, và chiếc đài vẫn sẽ là người bạn già trung thành của ông. Có điện thoại Galaxy mới, ông sẽ có thể trò chuyện video với cô út, cậu hai, có thể nghe đài, xem phim lúc buồn, có thể làm người bạn với ông mãi mãi như chiếc đài radio cũ vậy. Lúc này, tôi muốn gặp ông để nói nhiều điều
Tết này ông sẽ vui lắm đấy! Cháu hứa!
Có thể ông hơi khó làm quen với công nghệ mới, nhưng thú vị lắm ông ạ. Và cháu vẫn luôn luôn bên ông mãi mãi, không rời xa ông đâu, sẽ như hai người bạn kia, tận tụy, trung thành với ông đến suốt cuộc đời, ông nhé. Bởi vì cháu yêu ông nhiều lắm, ông ạ!
Nguyễn Quang Huy
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây |