Mẹ tôi
Mẹ tôi, là người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất trên thế giới này. Với tôi, bà là người mẹ vĩ đại nhất. Nhưng chẳng hiểu vì sao từ bé đến giờ, tôi chưa từng một lần nói yêu bà. Hồi bé thì là do chưa biết gì, còn lớn lên thì có lẽ là do tôi ngại, tôi cũng không biết nữa.
Mẹ tôi lấy ba tôi năm bà mới mười chín, đôi mươi, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Rồi bà bỏ học, đi làm kiếm tiền nuôi ba tôi ăn học. Mẹ kể với tôi rằng, ngày ấy mẹ học kém lắm, học nữa cũng chả có ích gì, mà hồi đấy nhà mình nghèo làm gì có cái ăn như bây giờ, chứ đừng nói là đi học, thế nên mẹ mới bỏ học đi làm kiếm tiền. Thế mà có lần ba tôi lại nói với tôi rằng, hồi đấy mẹ học giỏi hơn cả ba tôi. Thật đúng là không biết mẹ tôi nói điêu hay ba tôi nói điêu tôi nữa.
Thế rồi anh trai tôi ra đời, gánh nặng đè lên vai mẹ tôi, khi bà vừa phải kiếm tiền cho ba tôi đi học đại học, vừa phải chăm lo cho anh trai tôi. Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng và vất vả của mẹ tôi, ba tôi đã dành học bổng đi du học nước ngoài. Khi đấy mẹ tôi phải chạy vạy khắp nơi vay tiền cho ba tôi đi du học, từ họ hàng, người thân cho đến hàng xóm, láng giềng.
Ngày ba tôi lên đường cũng là lúc mẹ tôi mang thai 3 tháng anh hai nhà tôi. Ba vẫn thường kể với tôi rằng, ba vẫn nhớ như in cái ngày mẹ tôi vác bụng bầu, cầm tay anh trai tôi, mỉm cười tiễn ba ở sân bay, dặn dò ba nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống điều độ, học hành thật tốt, nếu thiếu tiền thì nhớ báo về, "các con ở nhà đã có em chăm, anh không phải lo lắng gì hết". Ba nói rằng, đấy là lúc ba thấy yêu và biết ơn mẹ tôi nhất. Đến bây giờ tôi vẫn thấy khó hiểu, không biết ngày xưa mẹ tôi làm thế nào mà có thể nuôi hai anh tôi khôn lớn, nên người, lại vừa phải đi làm kiếm tiền gửi cho ba tôi, rồi còn trả nợ nữa?
Cứ nhìn chị dâu tôi bây giờ mà xem, cả ngày quanh quẩn bên cháu tôi thôi đã hết cả ngày rồi, lại còn loạn hết cả lên nữa, đấy là bên cạnh chị ấy còn có anh tôi nhé, ngày ấy mẹ tôi làm gì có ai. Ngày ba trở về, ba đón mẹ tôi từ dưới quê lên thành phố Hải Dương, với số tiền ba kiếm được khi đi du học cùng với số tiền mẹ tiết kiệm được cũng đủ để nhà tôi trả hết nợ nần và có được một mái ấm nho nhỏ trên thành phố. Quãng thời gian đấy cũng chính là lúc tiểu thiên thần là tôi ra đời, vào cái ngày trời quang, mây tạnh, nắng ấm. Tin tôi đi, trong mắt bố mẹ tôi, thì tôi chính là thiên thần của họ.
Cái ngày anh trai tôi thi đỗ đại học trên Hà Nội, cả nhà tôi mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày. Rồi sau đó cả nhà tôi chuyển lên Hà Nội ở. Gia đình hạnh phúc. Bây giờ thì mẹ tôi có tuổi rồi, tóc đã bạc, mắt cũng đã kém đi nhiều. Niềm vui nho nhỏ của mẹ bây giờ là thính thoảng gọi điện hỏi thăm con cháu, họ hàng bằng cái điện thoại bàn ở nhà tôi. Ngày xưa, ba tôi từng mua tặng mẹ cái điện thoại di động Nokia 1202 để mẹ tôi đi đâu cũng có điện thoại theo bên mình, thích gọi cho ai thì gọi, mà khi nào người nhà gọi còn biết mẹ tôi đi đâu.
Tôi có dạy mẹ dùng nhưng mẹ không thích, vì mắt mẹ kém rồi, không biết bấm số kiểu gì, mẹ kêu nó lăng nhằng. Ngày tôi thi đỗ đại học, lúc đấy đã có nhiều kiểu điện thoại cảm ứng, màn hình to, không như ngày xưa, thế là tôi được ba mua tặng chiếc Samsung Galaxy V. Điều đặc biệt và bất ngờ là mẹ tôi lại thích dùng nó, vì bà chỉ cần chạm tay là có thể gọi điện cho mọi người được. Hơn nữa máy có khả năng khuếch đại âm lượng, thật ra mẹ tôi đã có tuổi, mắt không chỉ kém đi mà tai cũng kém đi nhiều.
Máy còn có các phím gọi khẩn cấp như cảnh sát, cứu thương, chữa cháy… Thấy mẹ thích nó đến vậy nên tôi đã có dự định Tết này sẽ mua tặng mẹ một chiếc. Nó cũng là món quà kỷ niệm tháng đầu tiên tôi đi làm dành tặng mẹ, dù chỉ là tiền lương tôi đi làm thêm thôi chứ chưa phải là “chính thức”. Nhưng tôi nghĩ là mẹ sẽ rất vui. Tuy tôi chưa một lần nói yêu mẹ nhưng tôi nghĩ trong lòng bà hiểu rõ tôi yêu bà đến nhường nào.
Lê Bích Ngọc
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây |