Nuôi lợn đất mua quà cho mẹ
Vậy là tháng Chạp đang gõ cửa. Phảng phất đâu đây không khí mùa xuân đang ngập tràn. Con đếm những tờ lịch cuối cùng của năm cũ, con sắp được về với mẹ rồi đấy. Thấm thoát rồi cũng tròn 3 năm ngày con xa nhà, mang theo tình yêu thương, sự hy sinh tảo tần của mẹ dành cho con lên chốn thành phố…
Con hồi hộp đập con lợn đất mà con “nuôi” suốt một năm trời. Tim như loạn nhịp trước những đồng tiền mới có, cũ có con dành dụm từ những đồng học bổng, từ những buổi dạy thêm mỗi tối…Và rồi, ánh mắt con rạng rỡ khi nhẩm tính đã đủ tiền mua tặng mẹ một chiếc điện thoại…Tết năm nay sẽ ý nghĩa hơn phải không mẹ?
Con vẫn nhớ ngày con rời quê lên thành phố nhập học. Mẹ đã bán đi cả đàn gà, mấy tạ thóc dành cho lúc giáp hạt để con có tiền làm lộ phí và đóng học. Bóng mẹ hao gầy cứ khuất dần, khuất dần sau lũy tre. Con quay đi, giấu những giọt nước mắt lăn dài trên má…
Những ngày xa nhà, nhớ mẹ, nhớ quê. Con chỉ biết gửi lòng mình qua những trang thư viết tay, nó chẳng thể làm con vơi đi nỗi nhớ mẹ.
Quê mình đó, cách Hà Nội 300 cây số, đâu phải mỗi lần nhớ mẹ hay cuối tuần con lại có thể chạy ùa về bên mẹ đâu cơ chứ. Lúc bấy giờ con ước mình có thể có tiền mua 2 chiếc điện thoại di động, dù là rẻ thôi, để mỗi lúc nhớ mẹ, con có thể gọi cho thỏa thích. Thế nhưng, với một đứa sinh viên như con thì điều đó thật là quá xa vời.
Năm thứ 2 đại học, con được nhận học bổng học sinh xuất sắc nhất khóa, chút tiền dành dụm con định mua cho mẹ chiếc điên thoại, mẹ biết và gạt đi, mẹ bảo con mua để dùng vì con cần kết nối bạn bè, thầy cô hơn mẹ. Con đã có thể gọi về nhà qua một người hàng xóm mỗi lần muốn gặp mẹ, nhưng nỗi khắc khoải mua cho mẹ một chiếc điện thoại riêng để hai mẹ con có thể nói chuyện mỗi ngày cứ thôi thúc con dành dụm.
Con lợn đất này con mua trong một lần đi chợ đầu năm ngoái. Con tự hứa với lòng mình, mỗi tháng con sẽ bỏ vào đó số tiền con làm thêm mà có được, những đồng tiền thấm đượm cả mồ hôi và những giọt nước mắt của con trong suốt một năm ròng.
Có nhiều lúc thiếu tiền sinh hoạt, con đã từng có ý định “đập” nó trước thời hạn, nhưng rồi, lời hứa với chính bản thân mình không cho phép con làm điều đó.
Ngày hôm nay, cầm trên tay số tiền dành dùm cả năm trời, con nghe rưng rưng trong lòng. Ngập ngừng trước cửa hàng điện thoại rực rỡ sắc màu, con chọn cho mẹ chiếc điện thoại Samsung với giá tiền vừa phải. Cứ nghĩ đến cảnh con ngồi hướng dẫn mẹ sử dụng, rồi được nghe giọng mẹ thân thương, được gọi cho mẹ bất cứ lúc nào con muốn con lại thấy vui lắm mẹ ạ.
Tết bao giờ cũng là dịp con mong ngóng, chờ đợi, nhưng năm nay con còn mong hơn bao giờ hết. Bởi con sẽ được mang món quà vô cùng ý nghĩa ấy về tặng mẹ, đó sẽ là sự bất ngờ con dành cho mẹ trong Tết này đấy.
Đôi khi, đó không phải chỉ là một món quà. Nó còn là cả một miền yêu thương con gửi gắm trong đó. Mỗi ngày cầm nó trên tay, mẹ sẽ thấy như con đang ở gần, gần hơn bao giờ hết. Bóng mùa xuân đang thấp thoáng, rất gần, rất gần!
Vũ Văn Đông
Từ ngày 14/1 đến 24/2, độc giả VnExpress có thể tham gia cuộc thi viết "Quà Tết yêu thương" để chia sẻ những cảm xúc, câu chuyện thú vị về món quà công nghệ dành tặng người thân. Độc giả gửi bài dự thi tại đây |